Mẹ làm giúp việc nuôi cả nhà, tôi vì sĩ diện hão khiến mẹ rơi nước mắt

[ad_1]

Ông luôn hỏi han tôi tình hình học tập, và lúc nào cũng căn dặn cấm yêu đương chơi bời vì hoàn cảnh gia đình khó khăn. Trong khi đó mẹ lại luôn khiến tôi xấu hổ khi quan tâm quá mức như thể tôi là đứa lên 3. Hoặc luôn tự đề cao giá trị của gia đình trước mặt B.

“Ăn đi cháu, món này không phải ai cũng được ăn đâu. Nhà giàu cũng phải thèm đấy”, đó luôn là câu cửa miệng của mẹ khi gắp thức ăn cho B cho dù đó chỉ miếng cổ gà, miếng đậu rim nước mắm. Với tính sĩ diện hão của thanh niên tuổi mới lớn, tôi không ngần ngại đáp trả: “Con mà giàu sẽ không bao giờ ăn lại những món này nữa, ngán đến tận cổ rồi”.

Như nhận thấy tình hình không ổn, B lập tức lên tiếng: “Bác nói đúng đấy, cháu thèm ăn cơm gia đình lắm. Trước khi lên đây học, có khi cả tháng không được ăn cùng bố mẹ dù ở chung một nhà. Bố mẹ cháu bận lắm, giờ cơm toàn ở cửa hàng. Cháu toàn ăn cơm với chị giúp việc.

Hay từ mai bác cho cháu sang đây ăn cơm luôn nhé. Cháu xin phép được đóng góp tiền gạo muối”. Nói xong B gặm nhồm nhoàm cái cổ gà. Nó vừa gặm vừa tiếp tục lên lớp tôi: “Mày thử 1 tháng không ăn cơm với bố mẹ xem, có khi ăn cơm với nước mắm cũng ngon”.

Lúc đó tôi nghĩ nó giàu nói gì chả được và tính bật lại nhưng rồi lại thôi. Bất chợt tôi như khựng lại bởi suy cho cùng, những gì tôi có được như hôm nay đều là mồ hôi công sức của bố mẹ. Thằng B ăn sơn hào hải vị cũng chỉ học cùng lớp với tôi, có khi còn không cao to bằng tôi. Nhà tôi nghèo nhưng lại có thứ mà đứa nhà giàu như nó luôn thèm muốn, đó chính là tình cảm gia đình.



[ad_2]

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang