Bước qua cửa tử vì chồng ngoại tình khi tôi mang thai

Tôi cảm thấy chết tâm và không còn lòng tin nữa, quyết định ly hôn sẽ không thay đổi.

Tôi 35 tuổi, anh hơn sáu tuổi, cưới nhau gần 13 năm, bảy năm sống chung với bố mẹ chồng, sau đó ra riêng. Chúng tôi có hai con gái đầu lòng sinh đôi và hiện đang mang thai tháng thứ tám. Cuộc sống gia đình trải qua nhiều đợt thăng trầm, từng có những bất hòa từ việc nuôi con, kinh tế, thói quen nề nếp khi còn sống chung, nhưng sau tất cả, mọi thứ đều trở lên tốt đẹp, tình cảm vợ chồng, tình cảm với gia đình hai bên đều tốt.

Biến cố ập đến đúng vào lúc đang mang bầu khiến tôi suýt đánh mất mạng mình và con. Giờ bình tâm nghĩ lại, tôi vẫn thấy sợ. Chồng tôi ngoại tình. Họ qua lại đã lâu nhưng tôi hồn nhiên không hề hay biết. Người đàn bà kia không xa lạ, chính là cô giáo dạy thêm của con tôi. Cô ta thật trơ trẽn, một mặt cặp kè ngủ với chồng tôi, mặt kia vẫn gặp tôi nói chuyện vui vẻ như không. Hai con người đó biến tôi thành con ngốc dưới mũi họ lâu như vậy mà tôi không biết. Nực cười thật. Nhà cũng gần, cô ta có chồng và hai con. Tôi rất tin tưởng chồng mình nên nhiều lần bỏ qua những chi tiết đáng nghi. Anh về nhà vẫn đối tốt với vợ con, chăm sóc ân cần nên tôi chẳng nghĩ ngợi gì, yên tâm dưỡng thai vì lần mang thai này hai vợ chồng chủ động làm IVF. Tôi đã nhiều tuổi, nhiều lần dọa sảy, phải vào nằm viện treo chân cả tháng.

Đến một ngày, chồng của người đàn bà kia đến tìm tôi không gặp nên gọi điện và cung cấp một loạt những thứ anh ta dày công theo dõi chồng tôi với vợ anh ta. Thực sự đó là những thứ bẩn nhất tôi từng chứng kiến. Tôi ước gì mình không nghe thấy, không nhìn thấy nhưng quá muộn. Anh ta không biết tôi có bầu nên đã nhanh chóng gửi. Tôi nhớ lại những lần nghi ngờ trước đó khá lâu, những chuyện mà người quen hỏi sao hay thấy xe tôi đỗ ở đó, xe dán kính tối nên không ai thấy bên trong. Họ đưa nhau đi nhà nghỉ trên chính xe của tôi, ngay lúc tôi đang nằm cấp cứu tại bệnh viện và mẹ đẻ phải chăm sóc. Chồng cô ta đã đến tận nhà tìm gặp bố mẹ chồng tôi để nói chuyện, lúc này tôi đang dưỡng thai ở nhà ngoại.

Trước đây, tôi nghi ngờ, anh chối cãi bằng được nên tôi cũng quên luôn, giờ mọi thứ trần trụi ngay trước mắt, chẳng có gì để chối cãi hay chất vấn. Tôi đau đớn gục ngã, không gặp mặt anh, cấm anh đến gặp tôi ở nhà ngoại. Lúc này bố mẹ đẻ đều đi công tác, tôi khóc nhiều ngày, không ngủ được, không ăn được, người lả dần, sợ ảnh hưởng đến con nên đã gọi xe vào bệnh viện. Tôi được đưa vào khoa cấp cứu do huyết áp tăng quá cao kèm suy nhược, may sao con vẫn bình an. Tôi thấy mình có lỗi với con. Những ngày sau đó, tôi phải điều trị với bác sĩ khoa thần kinh, uống thuốc trầm cảm để có thể ngủ, cố gạt những thứ đau khổ ra khỏi đầu. Mỗi ngày tôi dành thời gian nói chuyện với các chuyên gia tâm lý nhưng không có quá nhiều hiệu quả, coi như chỗ xả stress thôi. Sau tôi tìm đến bài giảng của các thiền sư, nghe và đọc những bài về đạo Phật, luật nhân quả, rồi dần nguôi ngoai. Tôi tìm đến các văn phòng luật, làm việc với luật sư về thủ tục ly hôn, tài sản chung riêng.

Nói thêm là trong khoảng thời gian đó, tôi hoàn toàn tách mình với thế giới người thân quen, bạn bè, không kể lể câu chuyện của mình với ai, không dùng mấy bằng chứng kia đăng mạng hay xử lý gì với tiểu tam. Vì tôi nghĩ làm ầm lên, cô ta mất sự nghiệp, bố mẹ con cái cô ta khổ rồi chính con mình cũng khổ. Con tôi từ bé đã rất yêu thương và quấn quýt bố, lại đang tiền dậy thì. Nếu con biết bố nó ngủ với cô giáo một thời gian dài, hại mẹ và em chúng suýt mất mạng, không biết suy nghĩ con sẽ tiêu cực đến đâu. Vậy nên tôi chọn im lặng, chôn chặt trong tim nỗi đau này.

Tất nhiên để chữa lành nỗi đau này là không hề dễ dàng. Cảm giác cay hận khi mình dành trọn vẹn sự chung thủy, chăm lo gia đình chồng, giúp đỡ chồng rất nhiều về kinh tế, vì chồng tôi làm việc tự do, nhiều lúc không thuận lợi. Nhà ngoại luôn là nơi lo tiền nong cho vợ chồng tôi trang trải nợ nần lúc khó khăn. Từ ngày lấy nhau, chồng tôi chưa từng phải lo cho tôi cái gì về vật chất. Tôi khá tự lập và có ngoại hậu thuẫn nên không đòi hỏi ở anh điều gì, chỉ cần anh dành tình yêu cho gia đình. Vậy nhưng, đã ngoại tình thì mọi lý do với tôi đều vô nghĩa. Tôi xinh xắn, ra ngoài cũng có nhiều cám dỗ nhưng dù lúc yếu lòng nhất là cãi nhau với anh, tôi cũng chưa bao giờ ngã lòng, luôn giữ thân trong sạch tuyệt đối, vì anh, vì danh dự cho con, vì lòng tự trọng của chính mình, vì nhân cách đạo đức mà mình được dạy dỗ. Bởi thế tôi càng tiếc nuối thanh xuân và nỗi đau càng sâu.

Đến nay, tôi đã xử lý xong mọi việc với tương lai của mình và các con, chuẩn bị các lý do để đối phó với bố mẹ đẻ “vì sao không về nhà chồng”. Cũng rất may tôi có nhà đẻ thương yêu. Các con gái chuyển trường theo tôi về nhà ngoại, tâm trạng ổn định trở lại. Tôi chăm lo bản thân và các con, chỉ thương em bé trong bụng thiệt thòi. Mẹ đã quen đi khám thai một mình, đi chữa tâm lý một mình, ngủ một mình với các cơn chuột rút đau đớn lúc nửa đêm, em chưa ra đời đã phải uống thuốc trầm cảm cùng mẹ. Mẹ xin lỗi con nhiều. Mong con trai mẹ bình an, sau này lớn lên mạnh mẽ và biết sống đạo đức.

Hiện tại và sau này sinh xong, tôi cũng có kế hoạch công việc và học tập bận rộn, không cho mình thời gian nghĩ ngợi, cũng không có ý định trở về nhà nội hay ngôi nhà chung tâm huyết của tôi khi còn hạnh phúc với chồng. Có lẽ buông thì nên buông hết, không gợi nhắc đến để nỗi đau tự phai mờ.

Đến đây có bạn thắc mắc là thái độ của chồng và gia đình chồng tôi thế nào? Xin nói rằng, bố mẹ chồng tôi tốt bụng, rất quý con quý cháu. Hai đứa lớn nhà tôi cũng rất yêu quý ông bà nội. Mọi người đều lo lắng và động viên, khuyên tôi, xin tôi tha thứ cho chồng. Anh cũng quỳ xuống van xin tôi. Anh bảo đó chỉ là phút yếu lòng, không bao giờ nghĩ đánh đổi gia đình vợ con, thề từ giờ cắt đứt. Nhưng nói thật mấy bài văn đó với tôi vô nghĩa lắm. Họ gần nhau như vậy, đã bập vào nhau lâu như vậy, trước cả khi tôi có bầu, nếu không phải sự việc bị lộ, họ vẫn lén lút với lịch trình dài hẹn hò mà họ nói với nhau. Nói chung tôi cảm thấy chết tâm và không còn lòng tin nữa, quyết định ly hôn của tôi không thay đổi.

Trong thời gian chờ ra tòa, anh nhiều lần tới nhà ngoại tìm mẹ con tôi. Tất nhiên chuyện này tôi giấu cả gia đình ngoại và các con, không ai biết chuyện. Tôi vẫn ở nhà đẻ với danh nghĩa dưỡng thai. Tôi thấy anh tiều tụy, thấy anh chăm lo hai đứa lớn ăn học, đưa đón, dẫn đi chơi khiến các con vui vẻ, hớn hở nên tôi cũng không thái độ gì. Đổi lại tôi đi học, đi làm thêm, mua sắm váy vóc, chụp ảnh. Tôi có em gái giỏi lắm, rất thương và lo cho tôi, đồng hành cùng tôi, không tham gia hay hỏi han can thiệp chuyện buồn của tôi. Em chỉ bảo chị buồn thì cứ khóc, không muốn nói thì thôi, muốn làm gì em cũng ủng hộ.

Anh xin tôi cho thời gian để chứng minh tình cảm với tôi và các con, tất cả tài sản chung sang tên cho tôi hết (có vài mảnh đất chúng tôi tích góp mua chứ không nhiều nhặn ghê gớm gì, quy ra tiền đủ nuôi con ăn học), từ nay về sau làm tất cả chỉ để chăm lo cho mẹ con tôi, “coi anh như ôsin của em để anh được ở bên chăm sóc mẹ con em là được”,…. Nói chung khá dài dòng. Vì lòng kiêu hãnh, vì tình yêu bị chà đạp cùng vết thương chí mạng của bản thân, tôi không lựa chọn tha thứ, nói đúng hơn là không làm được. Chỉ cần anh chạm vào, tôi lập tức thấy cảnh anh ôm ấp, gần gũi với người đàn bà khác. Tôi thấy bẩn không chịu nổi. Vì các con, tôi lựa chọn cho anh một cơ hội, giữ lại cho anh lòng tự trọng, hình tượng người cha trong mắt con, giữ im lặng vì sức khỏe của hai bên phụ mẫu.

Câu chuyện khép lại, tương lai không ai nói trước được điều gì nhưng hiện tại ít nhất tôi không bị ràng buộc, không thiếu thốn, không quá bận lòng, không quan tâm anh đi đâu, làm gì, với ai. Cố gắng tự chữa lành bản thân, giảm dần thuốc trầm cảm, chăm sóc tốt cho em bé trong bụng. Tôi bận rộn với kế hoạch của riêng mình. Anh thường xuyên đi lại chăm sóc, quan tâm các con. Khoảng cách địa lý giữa chúng tôi là 60 km. Ừ thì cứ vậy đi, vết thương vẫn đau nhưng không còn rỉ máu hành hạ tôi mỗi đêm.

Qua đây tôi muốn khuyên các bạn trẻ mới lập gia đình, bạn có quyền chìm đắm trong hạnh phúc ban đầu nhưng đừng quên lý trí. Tôi là minh chứng sống, mười mấy năm kết hôn, có chết cũng không ngờ có ngày mình bị phản bội đau đớn như thế. Hãy độc lập kinh tế, đừng hy sinh tất cả vì tôi biết không phải người phụ nữ nào cũng có điều kiện hay hậu thuẫn tốt từ nhà ngoại. Nếu tay trắng không có tiền, không sự nghiệp, bạn chẳng thể cứu nổi mình và các con đâu. Nhân sinh là vô thường, mọi việc trên đời đều là nhân quả báo ứng. Có lẽ trong một kiếp trước nào đó, tôi đã gây cho anh đau khổ như vậy nên kiếp này tôi phải trả nghiệp. Vậy thì tôi đón nhận và không gieo thêm nghiệp để tích phúc cho con.

Tâm Anh

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc


Vnexpress.net

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Scroll to Top